VIẾT CHÚT GÌ CHO NHAU.. ĐI NHA !

GUESTBOOK



Photobucket Blog

Thứ Bảy, 12 tháng 10, 2013

Vui vui cuối tuần nha!


Chuyển hướng điều trị

Bác sĩ nói với bệnh nhân: "Ông bị cảm cúm, nên kiên nhẫn chờ khỏi bệnh. Mùa đông người ta dễ bị cảm mà chả có thuốc gì chữa khỏi"
Bệnh nhân sốt ruột:
- Nhưng ông phải khuyên tôi làm gì đó chứ?
- Ông thử tắm nước lạnh chừng nửa giờ, quấn khăn mỏng ngang bụng chạy ngoài trời khoảng vài chục phút...
- Thế thì tôi sưng phổi mất còn gì?
- Sưng phổi thì sẽ có thuốc trị.


Không thể hưởng thụ

Có một ông cụ 60 tuổi sau bao nhiêu năm cống hiến sức khỏe cho công việc và sự nghiệp đến khi về già ông tích cóp được số tiền kha khá.
 Ông quyết định đi Thái Lan để du lịch vì ông nghe nói bên đó mấy vụ “vui vẻ, tươi mát” rất nhiều, ông muốn thử một lần cho biết chút vị với đời.


Cụ ông 60 tuổi


Sau khi xuống sân bay và thuê khách sạn, ông ta liền hỏi anh phục vụ khu vực nào có vui vẻ tươi mát, anh ta chỉ dẫn ông tận tình.


Buổi tối ông diện đồ láng coóng đi ra  khu  vực đó.
 Ông thấy một ngã ba trên có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi là: “Dành cho người nhiều tiền”, tấm còn lại ghi: “Dành cho người ít tiền”.

Ông lão nghĩ : “Thôi, mình gom góp có chút ít tiền thì nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy”.

Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp một ngã ba trên đó có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người trẻ” tấm còn lại ghi : “Dành cho người già”. Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho người già cắm cúi đi.

Đi đến cuối đường ông lại gặp một ngã ba trên có 2 tấm bảng. Một tấm ghi là: “Dành cho người đẹp” tấm còn lại “Dành cho người xấu” ông bụng bảo dạ: “Mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ”, thế là ông đành quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình: “Sắp được hưởng sung sướng rồi ráng lên”.

Đi đến cuối đường này ông lại nhìn thấy một ngã ba trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. 

Một tấm ghi: “Dành cho người dẻo dai và nhiều xí quách” tấm còn lại ghi: “Dành cho người hết xí quách”. Ông tự nghĩ: “Mình già rồi làm gì còn xí quách nữa, mình chỉ ráng đi để tận hưởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà” thế là ông rẽ vào con đường thứ 2.

Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi một cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú, nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ một tấm bảng treo thật cao. 


 Ông bèn ráng kiếm vật để kê lên nhìn cho rõ bảng ghi chỉ dẫn gì tiếp theo.“Ít tiền, già lão, xấu trai, lại còn hết xí quách nữa, thôi quay về nhà đi cha”.

   Ăn hết cả mồi

Bố mẹ đi xuống phố mua sắm, giao cho anh trai trông cậu em. Cậu anh lại muốn đi câu cá, đành phải cho em theo đi.
Tối hôm đó, cậu dằn dỗi với mẹ:
- Từ mai con không cho em đi câu nữa đâu. Chỉ mất công, chả được con cá nào!
- Ồ! Nó quấy khóc làm cá sợ phải không? Lần sau em sẽ quen, thôi không khóc nữa.
- Không phải thế! Em đã ăn hết mồi câu của con.



Sai lầm không đáng kể

Một bác sĩ nói với đồng nghiệp, vẻ buồn rầu: "Anh thử tưởng tượng xem, tôi chữa bệnh ung thư cho anh ta nhưng khi mổ thì hóa ra anh ta chỉ bị một cái áp-xe".
Vị bác sĩ kia bảo:
- Điều đó có gì đáng kể! Tôi đã điều trị nửa năm cho một bệnh nhân bị vàng da, nhưng khi anh ta chết, tôi mới phát hiện anh ta là người châu Á.

Diệu kế
Anh chồng lẽo đẽo theo vợ đi mua sắm, vừa mệt mỏi vừa rất lo lắng.
 
Đến cửa hàng trời trang, khi vợ đang chọn hàng, anh ta bỗng ôm bụng ngã lăn ra kêu đau ầm ĩ. Mọi người vội xúm lại cứu chữa. 


Đang lúc mọi người còn đang lúng túng nhốn nháo thì có một ông lao đến tự xưng là bác sĩ làm ở bệnh viện gần đấy hăng hái nhận đưa anh ta đi cấp cứu.

 Ông bác sĩ chẳng chờ xe cấp cứu đã hăng hái xốc anh ta lên cõng chạy như bay ra khỏi cửa hàng thời trang.


Đến bệnh viện, ông bác sĩ nọ đưa ngay anh ta vào phòng khám. Ông trực tiếp khám cho anh. Cô vợ anh ta đứng cạnh vô cùng lo lắng. 

Ông bác sĩ sau một hồi khám xét, nghe ngóng cẩn thận mà chẳng phát hiện ra anh ta bị bệnh tật gì. Trong khi đó anh ta vẫn luôn mồm kêu la ầm ĩ. 

Lựa lúc vợ anh ta ra ngoài, ông bác sĩ sẵng giọng hỏi:
- Này cậu đau cái quái gì mà lạ thế?
Anh ta ngồi bật dậy tỉnh như sáo, mắt lấm lét nhìn ra cửa rồi nói:
- Xin ngàn lần đội ơn bác sĩ! Bác sĩ cứu em với. Lúc nãy vợ em nó vào cửa hàng thời trang, nó định mua nhiều thứ quá… mà lương tháng này của em đã hết nhẵn từ lâu rồi.

 Em thì lại đang còn nợ quán bia mụ Béo những mấy triệu… Em phải giả đau như vậy mới hòng chạy thoát được đấy ạ!
Ông bác sĩ nghe vậy cũng tỏ ra rất đắc ý:
- Sáng kiến của cậu thật tuyệt, đúng là một diệu kế! Chính tôi phải cảm ơn cậu đấy!
Thấy anh ta chưa hiểu, ông bác sĩ ghé tai anh nói nhỏ:
- Bởi vì lúc đó mụ vợ tôi cũng đang ở cửa hàng thời trang ấy đấy. 


Mụ ấy đang ngắm nghía một cái áo lông chồn giá đến mấy triệu. Tôi đang chưa biết cách xử trí ra sao… Thì may quá! Nhờ diệu kế của cậu mà tôi cũng chạy thoát được khỏi cái cửa hàng thời trang chết tiệt ấy!
 Chờ tôi lừa cho mụ vợ tôi và cô vợ cậu đi đi, tôi với cậu chuồn ngay ra quán, tôi sẽ khao cậu một chầu bia để cảm ơn! 
Bây giờ nhiệm vụ của cậu là cứ gào thật to vào nhé


Trich chuyenvui.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét