Chúng ta càng không chìm
vào hố sâu của những nỗi buồn thời đại, chúng ta sẽ sống ổn thỏa hơn với
những gì là của hôm nay. Chẳng hoài niệm nhiều, chẳng ngoảnh lại nhiều,
càng không ôm ấp kỳ vọng để rồi thất vọng.
Em đã từng tưởng tượng, giả sử con người ta sẽ sống thế nào nếu
không có trái tim đập trong lồng ngực trái. Một bộ phận khác sẽ thay
trái tim làm nhiệm vụ duy trì sự sống, nhưng sẽ không yếu mềm như trái
tim, không dễ tổn thương như trái tim, không khiến chúng ta khổ sở nếu
như chẳng may có đem lòng yêu thương ai đó.
Trái tim là một thứ tượng trưng cho cảm xúc. Con người ta vẫn vin
vào đó để lý giải những rung động phức tạp và bí ẩn trong tim. Thế nhưng
nhiều khi chính điều đó lại khiến chúng ta trở nên khổ sở. Nếu con
người không có trái tim, cũng không có cảm xúc thì sẽ ra sao?
Sẽ không còn rung động nữa, cũng không còn cảm tình nữa, càng không
phải cảm thấy đau lòng hay thất vọng. Chúng ta sẽ sống như một cái máy,
có linh hồn, biết phân biệt đúng, sai, phải, trái, biết đặt mục tiêu để
hướng đến, biết sống một cuộc sống đầy đủ. Chúng ta sẽ không phải khổ
sở nếu thất tình, đau đớn khi gặp thất bại, hoặc ôm lòng chờ đợi ai đó
quá lâu.
Chúng ta càng không chìm vào hố sâu của những nỗi buồn thời đại, chúng ta sẽ sống ổn thỏa hơn với những gì là của hôm nay. Chẳng hoài niệm nhiều, chẳng ngoảnh lại nhiều, càng không ôm ấp kỳ vọng để rồi thất vọng.
Nhưng chúng ta sẽ không còn cảm thấy vui vẻ hay hạnh
phúc, chúng ta sẽ sống đi đi về về triền miên mãi trong những nơi gọi
là nhà và nơi làm việc. Chúng ta sẽ nhớ rất nhiều việc nhưng chúng ta
chẳng cảm thấy gì, chúng ta sẽ không biết yêu thương nhau và trân trọng
sự tồn tại của nhau, chúng ta sẽ chẳng vì sự ra đi của ai đó mà buồn,
nước mắt cũng sẽ chẳng biết phải rơi.
Và rồi chúng ta sẽ còn hoài nghi về sự tồn tại của mình. Hoài nghi
về quãng thời gian tưởng như yên ổn giữa đất trời lại hóa thành sự sinh
tồn chứ chẳng phải là sống theo đúng nghĩa. Khi ấy con người chúng ta sẽ
bán mạng để trở thành những cái máy không hề biết yêu thương.
Thế thì anh ơi, em thà là có trái tim đập thình thịch trong ngực
trái, thà phải chịu tổn thương tất yếu trong cuộc sống, thà phải trải
qua đủ cung bậc cảm xúc vui, buồn, hờn, giận, thà chấp nhận những quãng
thời gian đau khổ như thể bị chôn vùi trong tuyệt vọng, còn hơn là sống
như một cơn ảo giác mà đưa tay ra chẳng thể chạm vào bất cứ ai xung
quanh.
Anh ạ, lúc người ta đau khổ vì chuyện này hay chuyện khác, người ta
thường tức giận đến nỗi muốn vứt bỏ trái tim, vứt bỏ cảm xúc. Nhưng
người ta đâu có nghĩ đến việc sẽ sống ra sao nếu ở vị trí ngực trái
thiếu một quả tim đang đập? Và người ta sẽ sống như thế nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét